Tìm điểm khác biệt giữa năm 24 tuổi và năm 26 tuổi

Tìm điểm khác biệt giữa năm 24 tuổi và năm 26 tuổi

Viết cho những năm tháng đã qua và cho những ngày sắp tới nhưng lại khiến chúng ta hạnh phúc trong hiện tại.

Năm 24 tuổi, mình đi làm từ 7h sáng đến 7h tối, cảm thấy cuộc đời thật sự bế tắc. Năm 26 tuổi, mình được ở nhà từ 7h sáng đến 7h tối để làm việc, cảm thấy cuộc đời thật sự đủ đầy.

Năm 24 tuổi, mình ở trong một căn phòng nhỏ 6m2, nằm ngủ ở nền nhà. Nhớ hồi đó, thỉnh thoảng còn nghe tiếng chuột và nữa đêm hay giật mình tỉnh giấc vì nóng. Năm 26 tuổi, mình ở trong một căn phòng 20m2 đầy đủ tiện nghi, chiếc giường to với cái nệm thiệt dày. Thỉnh thoảng, mình thắp nến thơm bạn tặng và xông ít tinh dầu để có giấc ngủ ngon.

Năm 24 tuổi, mình hiếm khi có được một ngày cuối tuần mà không phải làm việc. Năm 26 tuổi, mình được hưởng những ngày nghỉ trọn vẹn để làm việc mình thích. Thỉnh thoảng, mình không làm gì cả, chỉ ngồi để xem Her82m2 hoặc nghe những bài hát 9x đời đầu hay nghe.

Năm 24 tuổi, mình rong ruổi trên những chuyến công tác, ở khách sạn liên miên, không nhiều so với các anh chị đồng nghiệp khác nhưng đủ để thèm nhà, thèm nơi để trở về. Năm 26 tuổi, mình vẫn ở “khách sạn” nhưng do mình làm chủ suốt 6 tháng liền. Chiếc xe máy quên chủ và mình chắc quên đường tới công ty. Mấy anh taxi sau dịch thì không biết còn nhớ mặt mình không hoặc không chắc các anh có còn chạy taxi hay không.

Năm 24 tuổi, mình ước mơ được viết lách mỗi ngày. Hồi đó cứ nói với con bạn, mai mốt giàu tui sẽ nghỉ ở nhà để chỉ viết mà thôi. Năm 26 tuổi, mình mở được một blog xinh mang tên Thương Library và được ủng hộ bởi rất nhiều người. Mình biết rằng, không cần đợi đến năm 30 tuổi để làm điều mình thích.

Năm 24 tuổi, mình loay hoay trên con đường sự nghiệp. Nghĩ cuộc đời thành công thì phải tiến nhanh, phải làm ông này, bà nọ, phải trầy trật hết cả quãng đời tuổi trẻ. Năm 26 tuổi, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn và cảm thấy có thể ở với công việc này trong hòa bình. Mình hiểu công việc là một phần của cuộc sống. Mình hoàn toàn có thể thích nó, có thể yêu nó và làm bạn với nó.

Năm 24 tuổi, mình chỉ nói chuyện được với mẹ trong 5 phút. Mỗi lần gọi điện cho mẹ là mỗi lần nặng nề. Năm 26 tuổi, mình có bao thứ muốn kể lể với mẹ và những cuộc nói chuyện kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Đôi lần nói linh tinh những thứ mà chẳng biết mẹ có hiểu hay không. Đôi lần hai mẹ con cãi nhau nhưng được một chút, lại hòa và kể những thứ không ý nghĩa gì.

Năm 24 tuổi, mình ăn hàng quán mỗi ngày, ăn những bữa cơm ở nhà hàng, quán ăn sang trọng. Mà lạ, mình có thấy ngon gì đâu. Năm 26 tuổi, ngồi nhà nấu trứng luộc pha nước tương, thêm ít miếng dưa cà mà ngon cơm khó tả. Mấy bữa cơm vụng về của một đứa con gái giả “truyền thống” coi vậy mà nuôi mình mập suốt mùa dịch.

Năm 24 tuổi, mình lo sợ khi cất tiếng nói, khi cãi nhau trong công việc, sợ người ta nói mình “không biết mà nói nhiều”. Năm 26 tuổi, mình bày tỏ quan điểm và thẳng thắn hơn, bỏ bớt đi sự quan tâm tới suy nghĩ của người khác. Mình hiểu ai cũng phải lớn và “vô tâm” hơn.

Năm 24 tuổi, mình nói với mentor “em chỉ muốn đi tìm hạnh phúc thôi”. Năm 26 tuổi, mình thấy đang sống hạnh phúc mỗi ngày. Mỗi ngày đang sống đều là ngày mà mình từng mơ ước trước đây.

Lạ thật ha, mới có một năm mà bức tranh cuộc đời mình đã đổi sang màu khác. Một bức tranh 24 tuổi loang lổ được thay bằng một năm 26 tuổi tươi sáng hơn. Người ta bây giờ có lẽ chỉ được ngắm nhìn những năm 26 tuổi của mình. Năm 24 tuổi, qua rồi.

Nhưng ai biết rằng, những ngày năm 24 tuổi đó mới thật sự làm nên sự hạnh phúc và đủ đầy năm 26 tuổi. Những vết đen, những vết mực ngoạch ngoạc ấy mới đủ để vẽ nên một 26 thật khác.

Nếu những năm 24 tuổi đó, mình không cảm thấy đủ bế tắc, không thấy cuộc đời “khốn nạn” thì làm sao mình biết trân quý những năm 26 tuổi nhẹ nhàng, yên bình trong 4 bức tường và giữa một Sài Gòn phong tỏa liên miên.

Nếu những năm 24 tuổi đó, mình không giãy đành đạch tìm lối thoát, thử làm đủ thứ trên cuộc đời từ sáng đến tối thì làm sao mình biết đâu là điểm mạnh, điểm yếu của bản thân rồi tìm được công việc mình thích.

 Nếu những năm 24 tuổi đó, mình không được ở khách sạn 5 sao, không được ăn nhà hàng, không được đi công tác triền miên thì làm sao em biết được nhà luôn là nơi êm ái nhất cuộc đời này.

Nếu những năm 24 tuổi, mình không mạnh dạn bày tỏ quan điểm, không nói ra với ba mẹ mục tiêu, tương lai thì làm sao em đủ hiểu được gia đình.

Hạnh phúc đôi khi như cái sườn đồi, phải trèo qua được cái dốc thì mới cảm nhận được trọn vẹn cái cảm giác ấy

Cuộc đời tụi mình rồi sẽ có những lúc gặp rất nhiều năm 24 tuổi. Nhưng đổi lại, cuộc đời rồi sẽ trả cho tụi mình lại những năm 26 tuổi đủ đầy. Hạnh phúc đôi khi như cái sườn đồi, phải trèo qua được cái dốc thì mới cảm nhận được trọn vẹn cái cảm giác ấy. Hạnh phúc của hiện tại đôi khi được dựng nên từ quá khứ, của những mảnh ghép tưởng chừng xấu xí, của những thứ tiêu cực vụn vỡ.

Mình bổng nhớ đến một câu nói của “Những bức tường gạch ở đó là có nguyên nhân. Khi bạn đã vượt qua được chúng – ngay cả khi thực chất có ai đó đã phải giúp quẳng bạn qua – thì vẫn rất có ích cho mọi người nếu bạn nói với họ, bạn làm việc đó như thế nào. ” – Trích sách Bài Giảng Cuối Cùng (Randy Pausch).

Còn bạn, bạn đang ở tuổi nào? 24 hay 26 của cuộc đời.

Recommended Articles

Pin It on Pinterest