Đi làm, hãy cứ “cãi nhau” nếu có thể.

Nhân chuyện chị vừa “cãi nhau” với vài người, chị có cảm hứng viết liền bài này. Chị là một đứa hướng nội và đặc tính bẩm sinh của hướng nội là ghét tranh cãi, tranh luận và đặc biệt là cãi nhau. Chị ghét những thứ ồn ào và không phù hợp lắm với những người nói quá nhiều mà không làm. Bởi vậy, mỗi lần có vấn đề, chị thường tìm cách “thảo mai” để né tránh vấn đề và hạn chế tranh luận nhất có thể. Và cuối cùng, chị không có gì nổi bật cả. Một cái kết buồn cho những nằm tháng sống trong màu xuân đầy “mai” và đào.

Một cái kết buồn cho những nằm tháng sống trong màu xuân đầy “mai” và đào.

Sau này chị nhận ra chuyện đó. Chị nhận ra mình càng né tránh, vấn đề càng không được giải quyết và rắc rối càng kéo dài. Chị nhận ra nếu mình không thể hiện ý kiến, mình càng mờ nhạt và nhỏ bé trước mắt mọi người. Chị nhận ra rằng “cãi nhau” giúp người khác hiểu chị và tôn trọng chị hơn. Họ hiểu được rằng chị có giới hạn, có ý kiến và có quan điểm chớ không “hiền” như vẻ bề ngoài. Từ đó, chị cố gắng bày tỏ quan điểm và nói ra ý kiến nhiều hơn. Nhưng tụi em biết không, đối với hướng nội, mỗi lần tranh cãi là một lần vắt kiệt sức của họ và mỗi lần suy nghĩ về bản thân. Lúc đầu, chị siêu mệt mõi.

Nhưng sau đó, khi đã nhận thấy được lợi ích to lớn, Chị mạnh dạn “to mồm” hơn. Chị đỡ mệt và thoải mái hơn trong mỗi lần tranh cãi. Và những mối quan hệ bỗng nhiên bền chặt hơn. Vì mỗi lần tranh luận, người ta cũng hiểu em hơn và thấy được một góc nhìn mới hơn về vấn đề. Chị còn một chặng đường dài và rèn luyện nhiều hơn về kĩ năng phản biện hay kĩ năng “cãi nhau”. Để mỗi lần cuộc tranh luận xảy ra, chị điều hòa được cảm xúc và câu từ, đảm bảo thể hiện được quan điểm nhưng vẫn giữ được mối quan hệ với mọi người. Đừng hỏi chị học ở đâu. Vì đơn giản, mỗi lần va vấp, tụi mình sẽ tự hiểu ra vấn đề và tìm cách “giải nén” nó. Bởi vậy, nếu đứa nào giống chị, cứ mạnh dạn phô bày quan điểm một cách có văn minh, em nhé. Mệt nhưng đáng giá !

Chị !

Recommended Articles

Pin It on Pinterest