Cuối tuần, lang thang và trò chuyện với người lạ!

Cuối tuần, lang thang và trò chuyện với người lạ!

Dạo gần đây, mình có một vài chuyện buồn nặng trĩu đôi lòng. Mọi thứ nặng trĩu đến mức mình cảm tưởng không thở nổi. Lớn rồi, mình tự biết điều hoà cảm xúc khi đi làm nhưng những lúc không có gì làm, mình để cảm xúc trôi tuột thành những dòng nước đổ ào. Vậy là mình nương vào chuyện đi làm, cố gắng để mọi thứ không quá xa tầm với. 

Trưởng thành đã dạy mình rằng, cuộc đời mình sẽ có muôn vàn sóng gió và chính bản thân mình mới là người giúp mình vượt qua. Phải, chính bản thân mình chứ không ai khác. Việc níu vào người khác hay vào công việc đôi khi chỉ là chiếc chìa khoá tạm thời. Ai đó đổi ổ khoá thì bạn lập tức lại chới với một lần nữa. Vậy là mình quyết định “làm gì đó” để thoát ra khỏi thứ cảm xúc này. Đương nhiên, mọi thứ thật không dễ dàng. Nhưng không bắt đầu thì mình sẽ bị chính những hỗn độn điều khiển. 

Đầu tiên, mình dọn nhà. Dọn nhà là cách tốt nhất để sắp xếp lại tâm trí. Mình cố gắng biến chuyện dọn nhà thành một quá trình thiền định, tập trung từng giây phút để biến căn nhà thật gọn gàng, ngăn nắp. Vậy là sau hai giờ đồng hồ “thiền”, mình biến chuyển không gian sống và cả không gian tâm trí. Mọi thứ trở nên dễ chịu và suy nghĩ cũng thông suốt hơn nhiều. Mình nhớ đến bài học lớn của cuộc đời, năm 25 tuổi, khi mình quyết định chuyển tới một phòng trọ tiện nghi hơn và dành thời gian chăm chút cho không gian sống hơn, mình cảm thấy suy nghĩ cũng thông thoáng hơn. Vì vậy, nếu bạn cũng như mình, hãy bắt đầu bằng việc dọn nhà.

Nếu như bình thường, vào một ngày thứ bảy, có lẽ mình sẽ đi chơi với bạn, lang thang đâu đó hoặc mở một bộ phim lên và thưởng thức món đồ ăn vặt yêu thích. Nhưng rồi, nếu làm những việc thường ngày, chắc hẳn tâm trạng của mình sẽ như thường ngày, không có gì đổi thay. Vì vậy, mình quyết định đi tới một nơi lạ để đổi không khí. Mình ghé vào quán trà xa xa trung tâm thành phố, có tranh, có một không gian yên tĩnh và một anh chàng hoạ sĩ ngồi vẽ lung tung. Mình đi dạo và ngắm những bức tranh. Nhiều mảng màu, đan xen, nhiều bức tranh trắng đen dường như được xếp theo ý thích của chủ quán. Mình ngồi nói chuyện với anh hoạ sĩ, cũng không biết tuổi nhưng xưng anh em. Một anh chàng phóng túng, sống thoải mái với đam mê và chẳng nghĩ nhiều đến tiền. Mình thấy lạ lẫm và thú vị. Vì thế giới quan xưa giờ xung quanh mình toàn những người “lam lũ” giữa vật chất. Toàn những câu chuyện vô thưởng vô phạt nhưng mình thấy nó có ý nghĩa gì đó, lờ mờ nhưng lắng đọng. Mình đã đúng khi thử một điều mới.

Mình đã thấy mọi thứ tốt hơn, cân bằng hơn và đủ đầy hơn. Nếu như bình thường, mình có thể mở facebook và cả Tik Tok lên, xem những clip lộn xộn để tâm trí tập trung vào thứ gì đó khác. Nhưng mình biết, đó chỉ là cách trốn tránh cảm xúc và khi trở về với thực tại, mọi thứ lại trở về nguyên vẹn. Thay vì vậy, mình viết. Mình ngồi viết lại đôi dòng tâm trạng. Đèn quán hơi mờ nhưng xung quanh có tranh ảnh và phía trước là khung cửa sổ với đôi chút cây. Mình thấy vậy là đủ để viết, để cất lại đôi chút cảm xúc để gói lại dòng chữ. Khi bạn gọi tên được cảm xúc của mình, khi bạn dành thời gian suy ngẫm và thật sự đối diện với nó, mọi chuyện sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. Mình đọc ở đâu đó hoặc nghe được đâu đó, viết là một phương pháp chữa lành, một cách để kết nối tâm hồn, kết nối cảm xúc và lý trí. 

Vậy là hết một ngày dài, lê thê với những cảm xúc nhẹ nhàng. Vậy đó, dọn nhà, đi một nơi lạ và viết. Đây là những thứ đơn giản mình làm để vượt qua những cảm xúc tiêu cực và đối mặt với mọi vấn đề. 

Mình chỉ nghĩ đơn thuần, càng lớn, bạn càng phải đối diện với nhiều áp lực và nhiều gập ghềnh trên chặng đường đời. Nếu như không học cách bình ổn cảm xúc, học cách đối diện và vượt qua nó, chúng mình sẽ thật sự sống trong một cuộc đời bị “cảm xúc” làm chủ. 

Mình cũng nhận ra rằng, dù giàu hay nghèo, dù chức vị như thế nào trong xã hội, bạn cũng luôn gặp những vấn đề nan giải, sẽ luôn có những giây phút bạn nghẹt thở và cảm giác không thể cựa mình. Hãy cho bản thân được phép buồn, hãy cho chúng ta được cảm nhận và biết được nó. Nhưng sau đó, hãy dùng lí trí để vượt qua từng chút một, từng chút một. Nhiều khi, sẽ không dễ dàng nhưng ít nhất, bạn không đứng yên để vũng bùn nhấn chìm. Đó chính là sự dũng cảm và kiên cường. Và đó, cũng chính là cách chúng ta trưởng thành. 

Thương!

Recommended Articles

Pin It on Pinterest